
33 tuổi, Biên Học Đạo là một "tục nhân" (người thường) điển hình, mắc kẹt trong cuộc đời của một thẩm duyệt viên ca đêm. Công việc của anh là đọc và sửa lỗi cho một tờ nhật báo đang trên đà suy tàn, một ngành công nghiệp hoàng hôn sắp bị Internet nuốt chửng.
Cuộc sống của anh là những đêm dài đảo lộn, sức khỏe bào mòn, tương lai mờ mịt và những đồng nghiệp thở than về hối tiếc. Giống như gã tổng biên tập Tống Minh, anh biết rõ bản đồ quy hoạch tàu điện ngầm của thành phố, nhưng chỉ có thể tiếc nuối "giá như biết sớm hơn năm năm" để mua vài căn nhà.
Sau một ca trực đêm kiệt sức và một vụ tai nạn thảm khốc trên đường về, Biên Học Đạo bỗng nhiên "hồi đương" (tải lại tệp lưu).
Anh quay về năm 2001, 48 ngày trước kỳ thi đại học.
Lần này, anh không còn là kẻ ngoài cuộc. Vốn liếng lớn nhất của anh chính là 12 năm kinh nghiệm thẩm duyệt tin tức—hơn ai hết, anh biết chính xác dòng chảy của tương lai.
Những bản tin quy hoạch thành phố, những biến động thị trường vàng và cổ phiếu, sự trỗi dậy của bất động sản, tất cả những tin tức khô khan anh từng đọc mỗi đêm, giờ đây đã trở thành bản đồ kho báu rõ ràng nhất.
"Hồi đương" không chỉ để làm giàu. Anh trở lại để bù đắp những hối tiếc, để tìm lại người vợ "đại thúc" mà kiếp trước anh đã gặp quá muộn, và để bảo vệ những người thân yêu.
Từ một "tục nhân" vô danh, đây là hành trình nắm bắt thời đại, xây dựng một đế chế, và quan trọng nhất—sống một cuộc đời không còn phải nói "giá như".
Nhập bình luận
Danh sách bình luận