
Tại Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, có một bệnh nhân đặc biệt tên là Lâm Phàm.
Trong mắt các bác sĩ, hắn là ca bệnh nặng cấp độ năm, "hết thuốc chữa".
Trong mắt các bạn bệnh (những người chuyên nghiên cứu "trái đất hình vuông", "phương thuốc đàn ông mang thai"), hắn cũng là một tên điên kỳ lạ.
Bởi vì Lâm Phàm luôn khẳng định: "Tôi không điên, tôi là một người bình thường đam mê tu luyện."
"Tu luyện" của hắn là gì?
Là dùng búa sắt gõ đầu luyện Thiết Đầu Công.
Là tự hàn "của quý" để bảo toàn tinh nguyên.
Là quấn dây đồng khắp người, nhờ bạn bệnh Trương lão đầu cắm thẳng vào ổ điện 220V để "kích thích cơ thể".
Viện trưởng: "Mệt mỏi. Liên hệ nghĩa trang Bạch Hạc, đặt trước hai mảnh đất."
Nhưng Lâm Phàm biết, hắn không hề điên.
Khi TV bắt đầu đưa tin về "tà vật" xuất hiện ở Thái Sơn, khi các "cường giả" được điều động đi trấn áp... Lâm Phàm nhận ra, kẻ thực sự "bệnh" không phải hắn, mà là cái thế giới bên ngoài kia.
Một tên "điên" bị nhốt trong bệnh viện, lại là người "tỉnh" duy nhất.
Và đây, là câu chuyện về hành trình bước ra khỏi "nhà thương điên" của hắn, để chứng minh cho cả thế giới thấy:
Kẻ "hết thuốc chữa", không phải tôi.
Nhập bình luận
Danh sách bình luận