
Vốn dĩ thế gian này không hề có thần tiên.
Nhưng từ thuở Thái Cổ xa xưa, nhân loại đã chứng kiến thế giới quanh mình với muôn vàn sự lạ, nào sấm vang chớp giật, nào mưa to gió lớn, rồi lại đến thiên tai nhân họa, khiến vô số người t·hiệt m·ạng, tiếng kêu than ai oán vang dậy đất trời. Tất cả những điều đó, tuyệt nhiên không một ai có sức lay chuyển, cũng không cách nào ngăn cản nổi.
Bởi vậy, người đời bèn cho rằng trên chín tầng trời (cửu thiên) có đủ loại thần linh, còn dưới chín suối (Cửu U) là nơi âm hồn quy tụ, là điện Diêm La.
Cứ thế, những truyền thuyết về thần tiên được lưu truyền trong dân gian.
Vô số chúng sinh thành tâm thờ phụng, hướng về các vị thần linh mà tự mình tưởng tượng, nhào nặn ra mà cúi đầu khấn vái, cầu xin ban phước, giãi bày khổ đau. Hương khói vì thế mà ngày càng nghi ngút, thịnh vượng.
Thời buổi ngày nay, chính đạo đang hồi thịnh trị, tà ma yêu quái đều phải lánh xa.
Mảnh đất Trung Nguyên sơn linh thủy tú, dân cư đông đúc, sản vật trù phú, từ lâu đã do các môn phái thuộc chính đạo chiếm giữ.
Nổi bật trong số đó là Thanh Vân Môn, Thiên Âm Tự, cùng với Phần Hương Cốc được xem như ba trụ cột, ba vị lãnh tụ của chính đạo.
Câu chuyện này, xin được bắt đầu từ Thanh Vân Môn.
Nhập bình luận
Danh sách bình luận