
Trên đời này xưa nay không thiếu kẻ lừa đảo.
Có kẻ giả làm phú thương, có kẻ giả làm tài tử, có kẻ giả làm ăn mày.
Nhưng chưa từng có ai giả mạo Thiên Tử.
Tại Hứa Xương, Tào Tháo có Hán Hiến Đế trong tay; còn ở Ký Châu cũng có một Lưu Hiệp giống hệt Hán Hiến Đế.
Viên Thiệu bố cáo thiên hạ, rằng vị Thiên Tử ở Ký Châu của hắn mới là thật, còn Thiên Tử ở Hứa Xương là do Tào Tháo tìm người giả mạo.
Ban đầu, Lưu Hiệp đồng ý giả mạo vị Thiên Tử trùng tên trùng họ lại giống hệt mình đó, chỉ là để kiếm kế sinh nhai giữa thời loạn này.
Sau này, khi đã từng bước chiếm đoạt đại bản doanh của Viên Thiệu, hắn cảm thấy mình xuyên không đến thế giới này không thể chỉ vì miếng cơm manh áo được.
Trước trận Quan Độ, Lưu Hiệp ung dung ngồi trên hoàng vị ở Ký Châu, nhìn xuống Viên Thiệu đang bị dây thừng trói chặt bên dưới.
“Trẫm cả đời này như giẫm trên băng mỏng, Bản Sơ, ngươi nói xem trẫm có thể đến được bờ bên kia không?”
Viên Thiệu: “Đồ gian thần tiểu nhân! Tu hú chiếm tổ chim khách, đoạt cơ nghiệp của ta, ngươi chắc chắn sẽ chết bất đắc kỳ tử!”
Lưu Hiệp: “Bản Sơ, ngươi đến một tiếng ‘bệ hạ’ cũng không muốn gọi trẫm.”
Viên Thiệu: “Ta hối hận vì trước đây đã nghe lời Tự Thụ, để ngươi giả mạo Thiên Tử, khiến cơ nghiệp rơi vào tay ngươi!”
Lưu Hiệp mặt lạnh như tiền, phất tay.
“Truyền chỉ! Đại quân xuất chinh! Trận này phải diệt Tào tặc, bắt ngụy đế!”
Nhập bình luận
Danh sách bình luận