
Xuyên không đã đủ sốc, Lý Vân còn chưa kịp định thần đã phải đối mặt với một hiện thực phũ phàng:
Mình là trùm sơn tặc? Vừa chém chết quan sai? Còn tiện tay cướp luôn một tân nương về làm áp trại phu nhân?
Trong khi hắn còn đang hoang mang "Rốt cuộc là ta đã chém đứa nào?", thì tân nương – con gái cưng của huyện lệnh – đã ngày đêm đòi thắt cổ tự vẫn. Con đường hoàn lương bị chặn đứng, sau lưng là lệnh truy nã, trước mặt là một đám thuộc hạ ô hợp chỉ biết cướp bóc.
Hết cách rồi! Làm sơn tặc đã là định mệnh, vậy thì... phải làm cho tới bến!
Giữa thời loạn lạc, một suy nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu hắn: "Thiên hạ này, kẻ cùng đinh còn có thể ngồi lên ngai vàng, cớ sao một tên thổ phỉ như ta lại không thể?"
Từ đây, hành trình của một tên "trùm cướp" bất đắc dĩ với tham vọng "cướp cả thiên hạ" chính thức bắt đầu. Một câu chuyện đầy ắp những tình huống dở khóc dở cười, nơi một gã giang hồ dùng tư duy của kẻ đi cướp để khuynh đảo cả triều chính!
Nhập bình luận
Danh sách bình luận