
Thế gian linh cốt, chia làm bốn phẩm: Thiên, Kim, Huyền, Bạch.
Ngoài bốn phẩm đó, tất cả đều là Phàm Cốt—đồng nghĩa với phế vật, cả đời không có duyên với tiên đạo.
Hứa Thái Bình, ngay từ khi sinh ra đã mang trong mình phàm cốt.
Trong đêm giao thừa gió tuyết gào thét, cậu bé gầy gò ấy phải run rẩy đi gõ cửa nhà chú bác, chỉ để xin vài cân than sưởi ấm cho người ông đang hấp hối. Cậu phải cắn chặt môi nuốt ngược nước mắt, nhìn hai chiếc bánh bao bố thí bị ném thẳng vào cũi chó, trong khi đứa trẻ khác trong nhà ấm áp đòi ăn vịt quay.
Đó là số phận của phàm nhân, bị chà đạp và khinh rẻ.
Nhưng ngay trong đêm đông tàn khốc nhất, trước khi trút hơi thở cuối cùng, ông nội đã trao lại cho cậu một món bí bảo, thay đổi vận mệnh vốn dĩ là nô lệ của cậu. Một câu hỏi cuối cùng vang lên trong căn nhà tranh rách nát:
"Thái Bình à, cháu đã bao giờ nghe nói về tiên nhân chưa?"
Mang theo tín vật cuối cùng của ông, Hứa Thái Bình một mình bước vào con đường tu hành đẫm máu. Bị chế giễu là "vô linh căn", bị khinh thường là "rác rưởi", cậu đáp lại bằng nắm đấm, bằng vô số đêm khổ tu, bằng ý chí sắt đá tôi luyện từ đau khổ.
Ai nói phàm cốt không thể tu tiên?
Hứa Thái Bình thề dùng chính thân thể phàm trần này để chứng minh:
Phàm cốt cũng có thể trảm yêu.
Phàm cốt cũng có thể trừ ma.
Phàm cốt, cũng có thể đăng tiên!
Nhập bình luận
Danh sách bình luận