
Hắn mở mắt trong bóng tối vĩnh hằng, chỉ để nhận ra mình là người duy nhất còn sống sót trong một thế giới đã chết.
Lịch sử đã bị chôn vùi. Con người chỉ còn là những linh hồn bị xiềng xích. Các vị thần của cõi âm giờ đây là chủ nhân của thực tại. Giữa sự im lặng và tuyệt vọng đó, Lưu Bình tỉnh dậy, mang theo gánh nặng của một quá khứ không ai còn nhớ. Để tồn tại, hắn buộc phải học cách biến nỗi đau thành sức mạnh, biến luyện ngục thành nguồn cảm hứng. Hành trình của hắn là một câu hỏi: liệu có ánh sáng nào cho bình minh ở nơi tận cùng của thế giới?
Nhập bình luận
Danh sách bình luận