
Tình cờ, Ôn Dĩ Phàm cùng người bạn học cấp ba từng bị cô cự tuyệt là Tang Diên thuê chung một nhà.
Hai người nước giếng không phạm nước sông, như hai người xa lạ sống dưới cùng một mái hiên.
Cuộc sống bình yên dừng lại vào một buổi sáng.
Đêm trước Ôn Dĩ Phàm ngủ ở phòng mình, vậy mà sáng hôm sau lại tỉnh dậy trên giường Tang Diên.
Biết mình bị mộng du, Ôn Dĩ Phàm chỉ có thể giải thích và xin lỗi anh. Nhưng rồi chuyện này lại liên tiếp tái diễn, cô đành thương lượng với anh, đề nghị anh khóa cửa phòng trước khi ngủ.
Tang Diên lơ đãng đáp: “Em sẽ cạy khóa.”
Ôn Dĩ Phàm nhún nhường: “Tôi nào có bản lĩnh đó?”
“Để được chung chăn gối với tôi,” Tang Diên uể oải nâng mắt, giọng bất cần, “em thì có gì mà không dám làm?”
Ôn Dĩ Phàm im lặng hai giây rồi thành khẩn: “Nếu đúng là như vậy, anh có chịu khóa cửa không?”
Tang Diên: “…”
Ôn Dĩ Phàm: “Vậy thì tới luôn đi.”
Tang Diên: “?”
Tóm tắt một câu: Bạn cùng phòng luôn cho là tôi muốn tán tỉnh anh ta.
Nhập bình luận
Danh sách bình luận