
Ba tôi từng là một "tay chơi" có số má, mẹ tôi cũng chẳng kém cạnh, dân "anh chị" thứ thiệt. Gặp nhau khi còn non dại, chưa kịp cưới xin đã có tôi.
Ấy thế mà, hai con người ấy lại chẳng mấy khi đoái hoài đến đứa con gái này. Mãi cho đến một ngày, họ bỗng nhận ra có gì đó... "sai quá sai".
Ba tôi nhíu mày, nghiêm túc hỏi: "Con bé học lớp sáu rồi mà chưa từng trốn học lấy một lần, có khi nào nó bị bệnh gì không?"
Mẹ tôi trợn mắt, ném mạnh một tờ giấy xuống bàn: "Anh xem tôi tìm thấy cái quái gì trong phòng nó đây này? Giấy khen học sinh xuất sắc! Cái thứ ô uế này mà nó cũng rinh về được, trời ơi, giờ phải làm sao đây?!"
Hôm đó là lần đầu tiên trong đời, họ phá lệ dắt tôi ra ngoài.
Nhuộm tóc "cháy phố", xăm mình "hổ báo", quẩy net "bét nhè"... và thế là, "dự án" cải tạo con gái ngoan thành "gái hư" chính thức khởi động!
Nhập bình luận
Danh sách bình luận