
Lục Trường Sinh cảm thấy tâm hắn rất mệt.
Xuyên không đến thế giới tu tiên, hắn được ban cho một bộ combo khởi đầu hoàn hảo: dung mạo tuyệt thế, khí chất siêu phàm, thiên phú nhìn thôi đã biết là con cưng của trời.
Hắn đột phá, trời đất liền có dị tượng. Hắn ngâm thơ, cả thiên hạ phải nghiêng mình. Hắn tiện tay "chôm" vài câu Đạo Đức Kinh, sấm sét liền nổ vang, đạo vận giáng thế.
Nhưng có một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng...
Trong mắt tất cả mọi người, từ sư đệ sư muội đến các đại lão ẩn mình trong tông môn, hắn lại là một tên "phế vật" với tư chất "hết sức bình thường".
Lục Trường Sinh: "Ta rõ ràng là thiên tài!" Chúng nhân: "Không, huynh chỉ là một đại sư huynh bình thường." Lục Trường Sinh: "Ta tùy tiện làm gì cũng gây ra chấn động!" Chúng nhân: "Đó là do thiên đạo ưu ái huynh thôi, Đại sư huynh." Lục Trường Sinh: "Vậy tại sao các ngươi cứ bám lấy ta?" Chúng nhân: "Vì huynh là con cưng của thiên đạo, đi theo huynh chắc chắn có canh uống!"
Lục Trường Sinh ngửa mặt lên trời than dài: "Ta chỉ muốn yên tĩnh tu tiên! Ta không phải con cưng thiên đạo, cầu xin các ngươi hãy tin ta một lần!!!"
Đây là câu chuyện về một vị Đại Sư Huynh vô cùng phi thường nhưng lại bị cả thế giới ép phải "bình thường".
Nhập bình luận
Danh sách bình luận