
Yêu, sinh ra đã cường đại, huyết mạch kinh thiên. Quỷ, quỷ quyệt tàn độc, nơi nào đi qua chỉ còn lại xương khô. Thần, chấn nhiếp cổ kim, ẩn mình sau vạn lời truyền tụng, xem chúng sinh như kiến cỏ.
Còn con người thì sao? Sở hữu thân xác yếu đuối, tuổi thọ chưa tròn trăm năm, và thứ sức mạnh nực cười. Với yêu ma, chúng ta là huyết thực mỹ vị. Với hoàng thất, chúng ta là vật tế rẻ mạt. Với chính chúng ta... ai quan tâm đến chúng ta?
Thẩm Linh, mang theo ký ức hai đời, vốn chỉ muốn làm một thầy thuốc nhàn tản, lấy văn chương chấn động thiên hạ. Nhưng hắn đã lầm. Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, quyền đầu mới là chân lý!
Chỉ vì cứu một bé gái bị đám con cháu quyền quý xem như con mồi săn bắn, hắn bị Huyền Danh, cháu trai Quốc sư, vu oan hãm hại, suýt nữa mất mạng.
Người cha già phải từ bỏ tước vị đổi bằng cả đời chinh chiến, ném hắn vào trại huấn luyện của Ngự Long Vệ – một nơi được xem là địa ngục trần gian, không khác gì doanh trại của tử tù.
Người khác vào đây để tìm đường thăng tiến, còn hắn, là để tìm một con đường sống! Nếu văn không thể tồn tại, vậy thì dùng quyền đầu đục ra một con đường sinh tồn!
“Nếu đã như vậy, vậy thì… GIẾT!”
Giết để sụp đổ Yêu đình, lật nhào Quỷ vực, chém rơi đầu của những vị Thần cổ đại đáng chết kia! Dùng ngôn ngữ của con người nói cho chúng biết:
“Ta tên Thẩm Linh. Là Linh trong Nhạn Linh Đao!”
Nhập bình luận
Danh sách bình luận