
Dưới gốc long não ngoài vườn có một hồ nước, nghe nói nếu ném đồng xu xuống đó rồi thành tâm cầu nguyện thì ước gì được nấy.
Từ nhỏ đến lớn, Tống Gia Mạt cầu gì được nấy: Muốn cao 1m60, muốn kết quả thi nằm trong top 10 của khối, muốn gầy, muốn xinh…
Ngoại trừ một lần…
“Bắt đầu từ hôm nay, mình sẽ không gọi anh Trần Tứ nữa, cũng sẽ không thích anh ấy nữa.”
Nhưng cô không làm được.
Sau này, trong một buổi tụ tập, Tống Gia Mạt uống say khướt.
Trong khi những bạn nữ say rượu khác đều ồn ào, cô lại xua tay: “Không cần lo cho tớ, tớ gọi Trần Tứ đến.”
Say đến mức không phân biệt được phương hướng, nhưng lại có thể bấm chính xác dãy số điện thoại đã thuộc nằm lòng.
Trong vòng mười phút, người ấy chắc chắn sẽ đến.
Lặng lẽ nhẩm tính thời gian, cô ngẩng đầu, vui vẻ nói: “Anh đến rồi à?”
Cô đứng không vững, ôm chặt lấy anh, hai tay đặt trên vai anh, hơi thở vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng phả vào vành tai anh.
“Tống Gia Mạt.”
Ở một nơi yên tĩnh không người, Trần Tứ ép cô vào góc tường, thở hổn hển hỏi…
“Em cứ tin rằng anh sẽ không động vào em như vậy sao?”
Trên thế giới này có ba loại tình yêu… có thể, không thể, và biết rõ là không thể nhưng lại chẳng thể kìm lòng.
Thiên tài đáng yêu x Ngoài lạnh trong nóng.
[Thế giới muôn vàn người, chỉ muốn cùng anh bỏ trốn.]
Cứu rỗi lẫn nhau/ Hướng về phía nhau.
Nhập bình luận
Danh sách bình luận