
Trong núi sâu có một đạo quán, hương hỏa đã sớm điêu tàn.
Bần đạo năm nay mười chín tuổi, từ nhỏ đã là một đạo sĩ. Phía trên có mười mấy vị sư huynh, còn bần đạo là nhỏ nhất, thường được gọi là quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo túng, các sư huynh không chịu nổi khổ cực, may nhờ chưởng môn sư tôn khoan dung, nên đã mặc cho họ rời đi.
Sau này, có ba vị sư huynh lạc đường biết lối về, tuổi tác cũng đã lớn, đều ngoài bốn năm mươi.
Bần đạo được sư tôn xem trọng, trước khi qua đời đã truyền lại chức chưởng môn, nhưng xét về tuổi tác hay tư lịch đều không đủ để phục chúng, ba vị sư huynh kia không phục. Sư môn bất hạnh, nhưng bần đạo không phải quả hồng mềm mặc người nắn bóp, tuyệt không nhượng bộ, dẫn đến tranh chấp nội bộ.
Dưới chân núi có một tân cử nhân trong thôn, là bạn thuở nhỏ của bần đạo. Trước khi qua đời, sư tôn cũng đã dặn dò phải hộ tống cậu ấy vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, cũng là dịp để bần đạo xuống núi một chuyến. Chờ khi trở về sẽ cùng các sư huynh đấu một phen!
Nhập bình luận
Danh sách bình luận